BÔNG CỎ TƯƠI NỤ CƯỜI

Ngược xuôi vùng đồi núi

Dưới chân đèo họp chợ

Thương lái réo nhau về

Chớm xuân mùa đót rộ

Rạp mình tránh gió khô

Vươn cao khóm đót non

Bạc xanh một khoảng rừng

Phất phơ theo gió thoảng

Trong màn sương buổi sớm

Người người ngủ trên non

Đợi tiếng gà rừng gáy

Vạt đót nhanh tay liềm

Cây trổ cao hơn đầu

Bông màu vàng lẫn xanh

Cứ ngỡ mùa lúa chín

Hay mùa của dã quỳ

Không xồng xộc mùi thơm

Là loài bông hoang dại

Gọi nôm na bông chổi

Gom từng bó đưa về

Cụ già trải đót phơi

Em nhỏ luôn tay tước

Chị gái cười túm tím

Phụ anh trai bện dây

Rồi theo nhau ra chợ

Bánh lăn theo mùa đót

Chở vui về xóm nhỏ

Mang nắng theo nụ cười

Dẫu là lộc trời cho

Không canh tác cày cấy

Nhưng giá nào đâu cao

Rồi thì hái, phơi, tước

Công chỉ đủ nông nhàn

Dân làng vẫn phơi phóng

Kẻo hết nắng đót ẩm

Thương lái bỏ về xuôi

Chổi quét nhà, ngoài sân

Qua bao tay cần mẫn

Bao nếp nhà hái lộc

Đem kết cả vào lòng

Để sàn sạch ngõ thoáng

Chợt vui mùa đót về

Chổi Hương Mộc viết lại

Hành trình một cây chổi

-SL-

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *